Ba người đã nhìn chằm chằm vào bàn tay này nghiên cứu nửa ngày trời mà vẫn chưa tìm ra manh mối. Lúc này, Vu Sinh vuốt cằm, không nhịn được buột miệng: "...Chuyện này là sao?"
Bên cạnh không ai đáp lời, hắn bèn quay đầu nhìn tiểu nhân ngẫu trên bàn trà: "Nhân ngẫu các ngươi có tập tục này sao? Lần đầu gặp mặt phải bẻ một linh kiện trên người xuống tặng đối phương làm quà à..."
"Làm gì có tập tục như vậy!" Ngải Lâm trợn đôi mắt đỏ ngầu, nhưng ngay sau đó lại có chút không chắc chắn, "Ờm... nhưng cũng không chừng? Dù sao ta cũng lâu rồi chưa trở về, biết đâu lại có trò gì mới đang thịnh hành, dù sao thì thế hệ sau càng ngày càng khó hiểu cũng là xu thế chung..."
Nói đến đây, tiểu nhân ngẫu đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Vu Sinh: "Khoan đã, không lẽ là do ngươi dùng sức quá mạnh nên giật đứt tay nàng?! Ngươi còn giật cả bao tay của nàng theo nữa..."




